Nhưng không ngộ nhận mà ngại viết thì có phí đi không.Ôi! Những tiếng còi xe.Mà là một tiếng nói độc lập, chân thật và biết đều (dù không phải không có chỗ gay gắt).Chợt thấy một khoảng xanh cỏ cây khá đẹp giữa cái bệnh viện xập xệ này.Ta mới chỉ đi được vài bước với khối xiềng xích và quả tạ đeo ở chân.Ông bà thì đã có người giúp việc và con cháu khác nữa.Hắn phải lừa phỉnh mình.Mẹ, tôi và một người quen.Phải có luật để người ta không tha hồ sát thương nhau.Hơi hơi nghĩ biết đâu dây thần kinh nào đó đã trục trặc và bạn phải nghe tiếng tít tít suốt đời như gã thuyền trưởng trong Peter Pan bị ám ảnh bởi con cá sấu đồng hồ.
