Hóa ra ngồi đối diện với cái đèn rất lâu rồi mà không để ý cái kiểu dáng và sự phối màu của nó cũng do những tâm hồn nghệ sỹ làm ra đấy chứ.Việt Nam vô địch! Việt nam vô địch! Họ gào lên.Nó to gộc, bướng bỉnh và đang tuổi lớn nên suy nghĩ còn hỗn loạn, nhìn mọi vật theo hiện tượng.Bác gái nghe thấy bảo: Ấy.Và như thế có nghĩa là tôi vẫn phải gồng gánh người thay vì đạp họ để ngoi lên.Nhưng họ chắc vẫn có cảm giác thất lạc những khao khát của mình.Nàng thấy lạ lùng và cười với cô bạn bên cạnh: Bạn này lạ lắm.Bắt đầu nghe những tiếng động khác.Nhưng không viết thì sống vô nghĩa với lòng kiêu hãnh còn nhục hơn viết, đôi khi tức là chết.Nhưng bạn lắc đầu và bảo đó chưa chắc đã phải nghệ thuật.