John trả lời: Anh thấy đấy, có một tỉ người sống ở Trung Quốc, và sáng mai khi thức dậy đâu có người nào trong họ biết rằng tôi đã hụt cú chặn bóng đó!Tôi lắp bắp suốt ngày, tập đi tập lại cho buổi phát thanh đầu tiên.Nhất là đối với những việc bạn biết nhiều về nó.Một âm thanh mà không ai có thể mô tả được: Tiếng ngáy của tôi.Tôi chỉ còn biết thở dài ngao ngán chờ…tới giờ chương trình kết thúc.Có gái hỏi chuyện trước cũng vô cùng bình thường.Một số người nghĩ là càng đóng góp vào nhiều câu chuyện thì tên tuổi của họ càng nổi đình nổi đám, mặc dù chả ai muốn nghe họ nói.Giờ đây người ta có lời khuyến cáo rằng nên thận trọng với lời khen của bạn.Tôi còn nhớ khi lần đầu thực hiện một buổi trò chuyện trên truyền hình, tôi đã run và hồi hộp như thế nào…Những người hùng biện hay nhất, những nhà đàm phán giỏi nhất, những con người tuyệt vời nhất, tất cả đều có lúc mắc lỗi lầm.