Có lẽ sẽ rất lâu nữa hoặc không bao giờ tôi mới khóc lại được như thế.Cũng có người trong số họ rất tự tin rằng mình hiểu hết, biết hết.Thế là bác xiêu lòng, bảo: Lần này bác cho về.Với cái nhìn ấy, sống trong nhà, nó cũng bất mãn chẳng kém gì tôi hồi bằng tuổi nó.Cái đó làm bạn tỉnh ra.Và ông vội ngoảnh đi.Thi thoảng tham gia mấy câu kiểu mấy nhà chiến lược.Chuyện đi đá bóng và chuyện đi ăn giỗ không giống nhau nhưng tôi hiểu chúng tôi không thích bị người khác làm cái phần mà mình tự làm được.Họ sẽ đi lên tầm cao hơn và có trở nên vĩ đại hay không còn tùy thuộc vào họ dẫm lên những bậc thang ấy bằng thái độ trân trọng như bạn tôn trọng những người đi trước hay không.Theo dòng suy tưởng, bạn cảm giác, ở nhà bác, mọi người đang chờ bạn với những ánh nhìn đầy trách móc.
