Đó là cái lẽ nhân nào quả nấy.Rồi ông đưa kính và hình cho bà nọ.Vì ba tôi có hai tấm vé xe lửa đi khỏi trả tiền.Đừng tin họ! Chỉ có một số ít công ty lương thiện thôi.Tôi hỏi: "Có phải ông muốn nói rằng ông đã hoàn toàn trừ hết được nỗi lo lắng không? "Ông đáp: "Tôi tưởng có thể chân thành nói rằng đời tôi bây giờ gần như tuyệt được hết nỗi lo rồi.Bệnh tiếp tục giảm, và đáng lẽ xuống hố từ lâu rồi chứ, tôi lại sung sướng, mạnh lên, mà áp lực của mạch máu cũng hạ xuống.Rồi khi đọc cuốn Quẳng gánh lo đi, tôi thấy hết ưu tư, nhẹ hẳn người.Mới đầu ông giấu, sau ông thú rằng bị các bạn học đá đít.Đừng trì hoãn, đừng xao nhãng, vì chúng ta sẽ không bao giờ trở lại con đường chúng ta đã trải qua".Ông Schwab từ đó lấy câu ấy làm châm ngôn hành động.