Rồi bạn nghe tiếng còi xe ngoài đường vọng vào.Cho chuông báo thức kêu, thò tay tắt.Như đứng từ ngoài nhìn vào một bức tranh.Phải giữ nó trong lúc này như một người lết đi mãi trong sa mạc tay cầm chai nước nhưng lại muốn mang nó đến với những người trong sa mạc khác rất xa xôi, hư ảo.Tôi dẫn ông anh ra chỗ chải đầu.Dễ thôi con ạ, con viết lại xem nào…Đánh hay không đánh? Nghĩ mãi không ra.Như tiếng chuông cố chui lên khỏi mặt đất.Chỉ có tiếng còi xe ngoài đường dội vào, và nước mắt nước mũi chảy.Để tồn tại trong một xã hội rối ren, lăn lộn kiếm sống, nuôi con, nhiều lúc họ vừa phải giấu sự bất mãn để làm mát lòng dư luận, lại vừa muốn giữ lòng kiêu hãnh cũng như sự cao quý của phẩm chất đạo đức.
