Tôi để vài ngày trôi đi.Khoảng giữa bồn hoa và bà già thùng rác là vỉa hè.Hơn nữa, nó còn thiếu nghị lực, còn hoang tưởng hoặc ít ra là nhiều ngộ nhận bởi sự thiếu từng trải của nó.Anh sẽ đánh mất lòng can đảm và tình thương chắt chiu của mình, có thể mất mãi mãi vì lúc mệt mỏi quên rằng: Đó chỉ là một sự mờ nhạt tạm thời của khao khát để cân bằng và nhẫn nhục.Nhưng mà này không được bi quan.Chẳng biết còn mấy dịp thế này.Tôi tin ông cụ sẽ nghe lời ông.Lúc ông sắp trút hơi thở cuối cùng, bà vợ nhỏ nhoi rụt rè nắm lấy tay người chồng gia trưởng.Và dưới nước là cơn hoan lạc của cá tôm.Chừng nào cậu còn nghe lời tớ.
