Nhưng không viết thì sống vô nghĩa với lòng kiêu hãnh còn nhục hơn viết, đôi khi tức là chết.Năm tôi 25 tuổi, tôi được cả thế giới tôn trọng vì sống tốt, sống đúng và có một gia đình êm ấm.Rồi chúng tôi vào phòng tập.Đời sống cần những đột biến.Sự vô trách nhiệm và trái tim chai sạn của con người có thể gây ra bất cứ thảm họa nào…Không không cần gì cần ai nữa.Chuyện học hành vừa qua là do con sức khỏe yếu, với lại ham chơi vi tính.Rồi lại sợ hãi, ân hận, hối lộ nó đừng mách.Một cái gì đó kinh điển.Và bác gái có nhiều thời gian rảnh để soi bạn hơn.