Voi cha nằm lã một góc, mắt ngước trên trời vừa rên rĩ:Hôm nay tự nhiên có hứng dậy sớm, ngồi viết nhật ký.Chợt phía sau có một bóng người bước đến.Lòng vui như hội đong đầy hương xuân – Huy “Lưu Linh Tử xuất khẩu thành thơ.Mối tình đầu cũng thế, luôn vụn dại và dễ tan vỡ, nhưng cũng luôn ấn tượng, khó quên và giúp ta trưởng thành.Mỗi buổi sáng đẹp trời nào đó, có thể bạn sẽ nguyền rủa tia nắng đáng ghét kia làm bạn mất giấc ngủ ngon, nhưng ở đâu đó có những người cả đời chỉ mong có được một lần chói nắng như vậy.- Giờ con đã “đủ ngà, đủ vòi” rồi, ta không còn gì phải lo lắng, chỉ lo cho mẹ con nay ốm mai bệnh, con nhớ chăm sóc bà ấy cho tốt.- Vừa nói ba Chip vừa lấy tập hồ sơ ra kiểm tra lại lần cuối.Châu Anh luôn phải đối mặt với việc phải đầu tư nhiều thờiTôi không thể quên được cái ngày đi dạy đầu tiên của mình.
