Sáng ra hắn bắt đầu xưng hắn.Thấy mình như một kẻ ngu si, trơ trọi, chẳng biết làm gì.Họ coi những nghĩa vụ, chuẩn mực tất nhiên như trời định.Khoảng hai chục đứa thì chúng lại tạnh.Tôi hơi chờ xem mẹ có ngã giá cao hơn không.Và vì thế lại càng khó điều tiết sinh hoạt của mình.Tôi biết chị là một người mà sự giáo dục và cuộc sống cạnh tranh đã nhào nặn thành một người thường ích kỷ và khe khắt với những người đứng thấp hơn.Nó trơ trẽn và thản nhiên đến độ bạn muốn xông vào đánh nhau với nó, muốn biến thành một thứ âm thanh man rợ hơn để đè bẹp nó.Khi cảm thấy thua, họ có thể giao nộp hết quân cờ và xin rút lui với điều kiện được đi ở ẩn trên một hòn đảo đẹp nhiều mỹ nữ.Nói thế có ngạo quá không? Và đồng chí ấy có thích thú vì cái liên tưởng về một mảng lềnh phềnh để ví với mình.
