Có lẽ sẽ rất lâu nữa hoặc không bao giờ tôi mới khóc lại được như thế.Nhưng mà cũng thấy có một niềm tin để hôm sau cắp cặp đến làm.8 giờ dậy thì cái ngực lại rát.Rất tiếc, tôi ạ, biết đâu tôi là một độc giả tồi.Với nhà đạo đức, mục đích sống là lâu dài, có trước có sau.Dải đường chính phía ngoài lắp đèn thưa thớt, âm u, bụi mù.Chúng sẽ cắt đứt giấc ngủ của bạn.Họ không cho rằng bạn phần nào xác định được mình là ai và phải làm gì, biết điều tiết sinh hoạt của mình.Hoặc là nằm đó mặc nỗi tuyệt vọng đè lấp cơn đói khát cho đến khi nào chết.Không biết trận chung kết này, ở nhà có một vé, ai đi.