Có hôm bác trai hỏi về chuyện khám.Bao nhiêu năm bạn sống theo cách đó và bạn nhận được thông điệp của sự mệt mỏi ngập tràn các ngóc ngách mà cơ thể bạn có thể chứa được.Giả sử thấu suốt là cảm giác vô nghĩa, thì hắn sẽ đồng tình với điều đó chỉ khi người ta đồng nghĩa nó với sự bất lực.Bạn chỉ muốn họ nhìn vào sự thật nếu họ còn khả năng nhìn.Người ngoài chỉ tin, thờ ơ hoặc chế giễu.Từ chuyện mất xe cỏn con mà mình giao lưu được thêm một người.Xuống nữa đến cái cổ họng độ này đôi lúc đau rần rật.Và với sự mệt mỏi ấy, tôi không đến được với những bộ mặt khác của đời sống.Nhưng những lúc mở tủ ra, đọc lại những bài thơ đã và chưa gửi, những lúc đặt bút viết trôi chảy, bạn lại tin mình, tin vào những gì đọng trong tiềm thức của mình.Nhưng thường thì ngoài đôi lần sực nhớ bạn không phải là một súc gỗ đó ra, họ quên khuấy con người cần những lạc thú.