Hồi đó tôi sống một thời kỳ khó khăn.Khi nuôi những tư tưởng chân chính, sẽ thấy công việc đỡ chán nhiều.Tối đến, tôi mệt lắm, và tin rằng không có cách nào khác hết.Miệng chị rộng, răng chị vẩu.Mỗi lần chỉ có một hột cát xuống thôi.Nghĩ lại cái ngày ghê gớm mà tôi tự tử, tôi muốn la lớn: "Đừng! Đừng! Những ngày đen tối nhất đời ta không lâu đâu - tương lai tới.Ngay đến nay, tôi vẫn sung sướng đã được nằm tĩnh dưỡng trong một năm,vì đó thực sự là một năm hạnh phúc và hết sức hữu ích.Tại sao vậy? Bởi vì ông vẫn mơ tưởng một diễm ảnh cao xa.Ông bảo rằng con tôi bốn phần chỉ có một phần sống và nếu có tín nhiệm bác sĩ nào khác thì mời lại liền đi.Sau một ngày mê mẩn, tôi cùng với ba tôi đi đến khuya [38], lại phải đi ngưa khoảng bảy cây số nữa mới tới trại.
