Tôi làm độc giả cho tôi.Khi mà tôi lạc loài.Dù chỉ nhả ra từng tí, từng tí một cho một người nhiều thụ động.Chưa nổi, đồng chí ạ.Thậm chí, có lúc tôi nghĩ biết đâu trượt tôi sẽ học nhạc, học họa hoặc đi buôn bán thơ và không thơ.Sau niềm vui chung, họ dễ lại lừa dối và khinh thị lẫn nhau.Với họ, thức trắng đêm viết, đọc rồi ngủ li bì đến 3 giờ chiều không phải là triệu chứng của cô độc, bệnh tật mà là sống vô tổ chức, thiếu nghị lực.Thiên tài rốt cục chỉ là một niềm an ủi, một lí do mơ hồ, một tấm áo giáp tâm linh dụ dỗ bản thân cho cái việc quá sức của một tài năng mà bạn đang làm.Đã nhủ viết lại sẽ nhạt đi nhưng dù sao thì cũng nên viết.Bạn chấp nhận khuôn khổ như một cuộc chơi đầy thử thách.
