Buồn là trót lợi dụng cái tiếng thiên tài để bắt mình phải vượt qua.Cậu em thế là tạm biệt rồi.Nhưng lúc đó hình như mẹ khóc.Đối xử hiền hòa với nhau nhưng đầy xao lãng với thời cuộc.Ông ta đốt vì chúng bổ ích.Bác vừa thoăn thoắt gói vừa bảo Thấy số bác khổ không.Các anh chị đi thi đại học bác cũng đi xem bói, vừa rồi, lại nhờ cháu đèo cô đi mua hàng mã về đốt giải tà cho chị…Ông nhắm mắt lại, thấy khuôn mặt vợ, và tự nhủ: Người ta vẫn phải sống khi trên đời còn có người để thương yêu.Để không khóc, phải cười thôi.Cũng có cớ để thôi viết.
