Còn nếu tôi lỡ chết thì tôi vẫn cười như bất cứ cái chết cho ra chết nào khác trên thế gian đang hồi sinh này.Mà chả cần vì họ nói bạn phải sống hay không.Họ coi những nghĩa vụ, chuẩn mực tất nhiên như trời định.Bác ma sát rất nhiều, quen thân, dung hòa, làm việc được với những người đầy khuyết điểm.À, đấy là tôi đang nói về những người không có tâm.Hiếm người thấy đỏ mặt.Cái bài viết mà ban đầu tôi định viết một cách chua cay và trắng trợn.Cái câu ấy bật ra trong đầu khi tôi đã rời chỗ cô ta chừng 200 mét tính theo đường chim bay.Những thứ đáng ghét nhất.Hoặc hắn thấy khó thở trong mong muốn làm cho thật nhiều độc giả hiểu cái hắn viết nhưng lại phải thách thức, ám ảnh trí tuệ của cả những nghệ sỹ tài năng.
