Đời sống và sáng tạo chỉ là sự liên hệ chung chung.Rồi hình như cả tiếng chảo mỡ sôi dưới tầng hai.Cái thùng rác lở loét hơn.Bạn cũng không biết nấu ăn ngon, không biết nối điện, không biết sửa xe đạp xe máy, không biết mua bán… Lại còn không biết khom mình.Bố bảo: Đáng xem thật.Lăn về đâu? Mình chẳng biết.Cho dù thực tế và lịch sử vẫn không đào thải hết những coi người đáng bị coi thường.Không cất đấy, làm gì được nhau.Ai rủ em? Cô liếc sang cậu bạn ham chơi ngồi cạnh tôi.Còn nếu quá ít người đủ tài để nhận ra phải thiện và thực hiện được nó; và nếu tôi (cũng như những người đồng tình với tôi) nỗ lực mãi mà khả năng có hạn, không đủ sức lay chuyển họ; thì sự cô đơn mãi mãi của thiên tài vẫn còn tạm thời là một định lý chưa thể lật đổ.