Một kẻ lang thang như tôi không đủ can đảm làm người ta khó chịu nếu dựng xe lên vỉa hè, ngồi quay mông về phía họ và ngó ra đường.Rồi ráp nối thành một câu chuyện hay một cái gì đó.Cũng có thể họ không tìm thấy.Mình không bao giờ thả.Nhưng mà chả tin được anh bác sỹ này lắm.Mình không bao giờ thả.Tớ mà điên huyền điền thì đọc cũng đã mất cả đêm.Kéo ghế ngồi xuống đầu bàn.Điều đó cũng đồng nghĩa với việc bạn khó có thể dùng cái máy vi tính của chị út để gõ nốt câu chuyện này.Cái khoảng an toàn mà người ta không còn tôn trọng nhau chính vì những giới hạn nhận thức đó.
