Không biết giờ này anh ấy đang làm gì? Hôm nay mình làm sao thế không biết cứ cầm điện thoại đặt lên đặt xuống, có ai thèm gọi đâu chứ? Mà cũng phải mình chia tay rồi mà, còn mong chờ gì nữa chứ… Mà dạo này mình làm sao thế không biết?! Bình thường thì không sao, mà hể cứ ngồi một mình là lại nghĩ lung tung rồi đỏ mắt.Ai cũng có những ước mơ, có những khát vọng, có nhữngNhận hay không thì tùy, nhưng mình không thể sống như người vô tình vô nghĩa được.Một người gần lại thấy thật xa.Như thường lệ, một tô bò kho, hai ổ bánh mì, bàn bên phải, góc trong cùng.Dù chị vẫn phải mặc chiếc áo phong phanh đã cũ nát và lạnh lẽo nhưng được ngắm con thích thú trong chiếc áo mới, chị cảm thấy lòng mình ấm áp hơn bao giờ hết.Đó là một trong những ngày đáng nhớ nhất của cuộc đời tôi.…Phải, là anh, chính là anh, giọng nói đó, câu nói đó không lẫn vào đâu được.Sự trãi nghiệm cuộc sống cũng như khi bạn lái chiếc xe trên đường vậy.Lúc này tôi mới nhận ra đây là bữa ăn làm phước của chủ quán dành cho cụ già neo đơn này.
