Còn nếu nó tương đối đúng thì chúng ta cùng suy luận tiếp…Và khi kẻ thua bay đến miền đất hứa, rũ bỏ mọi tranh đua chốn hồng trần thì kẻ thắng mỉm cười bấm nút cho máy bay nổ tung.Như vờ sở hữu cái mà nó biết không thuộc về mình.Nữa, ta đang viết những điều bình thường thì nhoáy một cái là xong này với một sự nỗ lực đầy khó chịu và đau đớn của đầu óc quá tải đâm chậm chạp.Nhưng chúng đã bị đời sống dán vào những vỏ bọc lạnh.Đó là ham muốn của kẻ thất học khi kiến thức giáo khoa của hắn chả có gì.Đầu tiên là một cuốn sách tiếng Anh dày vài trăm trang.Cái ủng đó mới dẫm lên mặt chân đế vuông vuông ghép bởi ba miếng nhựa.Không thể nói một cuộc sống là lành mạnh khi nó đầy định kiến và ngộ nhận về tính chân lí của những định kiến ấy.Trong họ, trong chúng ta đồng thời có sự phủ định sạch trơn mà cũng đồng thời có sự tôn sùng tuyệt đối mà không phải sự dung hòa.
