Giữa những khoảng ấy là thời gian trống.Nghệ thuật, nghệ thuật mà làm gì khi mà bạn chẳng có mấy thiện cảm với từ nghệ thuật? Thật ra, cảm giác về khái niệm nghệ thuật thực chất trong bạn chỉ đơn giản là những tầm cao.Tôi đã bắt đầu chán việc chữ nghĩa và tôi có thể làm việc khác.Bạn mà cứ yên tâm chịu ơn của họ, yên tâm làm những việc mà họ xin cho thì rồi bạn sẽ chỉ thấy nhục và khinh bỉ mình khi viết những dòng này.Còn những thiên tài thì phải chấp nhận đã là thiên tài thì phải sống và không được chết.Cũng như tự tìm thấy động lực trong lúc động lực chưa tìm đến với mình.Nhưng bạn nghĩ đó không phải là bản lĩnh của thằng đàn ông.Đáng nhẽ phải viết những gì khó nhớ ra trước rồi mới đi miêu tả lặt vặt nhưng bạn lại muốn chơi trò thử trí nhớ của mình.Xung quanh là người.Như những giọt nước giam mình trong tủ lạnh.